Chương 56: BIỂN LỬA SÔNG CÔN



Sương đêm tràn xuống mặt nước sông Côn, dày và mặn, quyện mùi khói thuốc súng còn vương từ đợt pháo kích trước.
Cầu phao lung lay, ván gỗ rên rỉ trong tiếng nước vỗ ì oạp.


Những chiếc thuyền nhỏ chở lính hỏa lôi âm thầm tiến lên, ánh lửa đỏ hắt trên mặt sông như lưỡi rắn bò.


“Khiếp thật, đó nào giờ không biết, sức phá hoại của pháo dữ như vậy ?” Một tên lính mặt rổ đang cầm súng hoả mai, lưng đeo hoả lôi, ngồi trên chiếc ghe thuyền nhỏ đi đến gần cầu phao.


“Mày tập bắn trong quân hoài, chẳng lẽ chưa thấy pháo bắn lần nào ?” Tên tiểu đội trưởng ngồi kế bên, rít điếu thuốc, rồi chuyền cho tên lính mặt rổ.
Thuốc lá Trần thị chuyên cấp cho quân đội.


Khói thuốc trộn với hơi sương, bay là là trên mặt nước, mờ mờ ảo ảo như khói chiến trường.
Xa xa, tiếng pháo còn vọng lại từng đợt trầm đục, hòa với tiếng trống trận nghe như nhịp tim của cả đại địa.


“Thấy rồi nhưng đó giờ toàn thấy bắn sập tường đất với gò đất, thấy nhiều riết quen nên mới xem nhẹ, giờ thấy nện vào người, mới biết nó khủng bố cỡ nào.” Tên lính mặt rổ vừa hút 1 hơi xong lại chuyền cho đồng đội ngồi kế bên nói.


“Cái chú mày đeo sau lưng, 1 lát nện vào người mới chí mạng, nhớ trước khi ném, xoay 2 vòng dây rồi hẵng ném, không khéo cả đám ch.ết hết đấy.”


Tên tiểu đội trưởng chỉ vào cái hoả lôi sau lưng tên lính mặt rổ nói.


Khói thuốc lá hoà với làn sương như nguỵ trang, cho những chiếc thuyền hoả lôi từ từ tiến lại gần, tiếng chèo khẽ khàng như thở, từng giọt nước nhỏ rơi tí tách trên mái chèo nghe rõ giữa đêm tĩnh mịch.


Những viên đạn hoả mai và đạn pháo có thể làm quân Nguyễn sắp sụp đổ, nhưng những chiếc thuyền với lính hoả lôi này sẽ là tai hoạ thật sự đối với bọn họ.


Bên chổ chỉ huy Trương Phúc Nguyên, lửa đuốc lay động, khói thuốc súng và mồ hôi hòa nhau trong không khí đặc quánh.
Tống Phúc Tuyên vừa chạy vừa la hét.


“Cho pháo binh bên bờ yểm trợ nhanh, mẹ kiếp, sao không ai báo quân Tây Sơn trang bị toàn pháo và lính hoả mai nhiều như thế này.”


“Nguyễn Khắc Huyên, con mẹ nó, mày có phải là phản bội Chúa, tại sao tình báo quan trọng như vậy lại không có ?” Tống Phúc Tuyên nắm cổ áo Nguyễn Khắc Huyên lên, và bắt đầu hắt nước đổ trách nhiệm.


Với sự kiêu ngạo từ đầu của hắn, cho dù có biết vẫn tiến quân, hắn đã xem thường quân Tây Sơn ngay từ đầu, tự phụ đến mức, cái bẫy rõ ràng như thế mà vẫn nhảy vào.
Trương Phúc Nguyên tái mặt hét.


“Pháo quân ta đâu, tại sao không bắn trả ?”
Ầm !!! Ầm !!! Ầm!!!
Tiếng pháo vang lên, cả mặt đất chấn động.
Lửa lóe sáng xé rách bóng đêm, phản chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của quân sĩ.


Vừa dứt lời, 20 khẩu pháo của Chúa Nguyễn bắt đầu đắp trả lại bộ binh hoả mai Tây Sơn.
Nhưng chiến quả mang lại thì thật… nhìn mà thương hại, chỉ thấy pháo Chúa Nguyễn do ít tập luyện, hoặc không học hành.


Nhìn những quả đạn pháo, viên bắn thẳng xuống sông, viên bắn qua đầu quân Tây Sơn dàn trận, thậm chí có viên bắn xuống cách quân Tây Sơn gần hai bước rồi nảy lên thêm vài mét và nằm im.


Tiếng “phụp” của đạn lép, tiếng “xèo” của mảnh gỗ cháy dở nghe như những tiếng cười mỉa mai của chiến trường.


Trên gò đất chổ Trần Lâm đang đứng, gió thổi lật tà áo, ánh lửa từ xa hắt sáng cả gương mặt nghiêm nghị. Nhìn thấy bên kia bắn trả, hắn vội la lớn với lính truyền tin.


“Nói với pháo binh đáp trả lại pháo quân Nguyễn.”
Lính truyền tin chạy thục mạng truyền lệnh xuống, chân đạp tung cát bụi.
Chỉ thấy vài phút sau đó.
Ầm!!! Ầm!!! Ầm!!!


Những họng pháo bờ của quân Nguyễn nổ văng lên, lửa bốc đỏ rực trời, mảnh sắt, gỗ, và xác người tung lên như mưa.


Thuốc nổ đặt gần đó có bao nổ tung toé, pháo quân Nguyễn chưa trúng được phát nào đã gần 10 khẩu bị tiêu diệt.


Chưa kịp tức giận vì sự ăn hại của pháo binh, Trương Phúc Nguyên đã thấy những nòng pháo đắt giá của mình có chổ thì nổ văng nòng ra xa, có chổ thì hất tung lên trời, có chổ thì pháo binh nằm la liệt cụt tay thiếu chân.


Tiếng la hét hòa cùng tiếng nổ, tạo thành bản nhạc địa ngục.
Trương Phúc Nguyên lạnh toát sống lưng, Tống Phúc Tuyên thì trợn mắt há mồm. Chỉ nghe Nguyễn Khắc Huyên thì run run lắp bắp nói.


“P…pháo của c…chúng làm sao lại chính xác như thế.”
Trần Minh mà ở đây sẽ nói cho bộ ba uyên uyên uyên này nghe là bỏ tiền vào đập huấn luyện bắn mỏi tay, cho pháo binh học hành, và cải tiến pháo.


Nhưng chưa kịp kinh hãi vì pháo binh sắp phế hoàn toàn thì, từ nơi xa chỗ cầu phao bỗng nhiên.
Ầm!!!
Một luồng lửa toát ra ngút trời, hắt sáng cả khúc sông, thương vong so với trúng pháo thì càng khủng khiếp.


Chỉ thấy có hàng chục chiếc thuyền nhỏ và ghe, binh lính Tây Sơn đứng trên đó ném những thứ như thiên lôi, khi nổ ra làm binh lính phun máu, sau đó cháy hết cả vùng.


Tiếng “xèo xèo” của dầu cháy lan khắp mặt nước, hòa cùng mùi thịt khét lẹt.
Trương Phúc Nguyên run run ngón tay chỉ hỏi Tống Phúc Tuyên.
“Cái đó là cái gì ?”


Tống Phúc Tuyên lắc đầu, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn khiến đôi đồng tử như co rút lại.
Ba người này giờ này mới ý thức được bọn họ vỗn dĩ là thịt cá, người ta mới là dao thớt.


Trương Phúc Nguyên thở dài như già đi vài chục tuổi nói.
“Truyền lệnh xuống lui binh thôi, thương vong sắp quá nửa rồi.”


Nhưng vừa nói xong, tiếng la hét từ sau lưng vang rền như sấm, xen lẫn tiếng kim loại va chạm, tiếng người hò reo, tiếng chân voi dẫm đất rung chuyển.
“Ù ù ù… ù ù ù…” tiếng voi hú kéo dài, dội vào lòng sông.


Bọn họ giật mình quay sang nhìn, hơn mười con voi đang xung phong bọc hậu bọn họ từ sau lưng, và hàng ngàn binh lính.
Binh khí va chạm, ánh thép loé sáng dưới ánh trăng, khói lửa đỏ rực phủ kín bờ sông.


Quân Nguyễn bên bờ sông này triệt để sụp đổ, bắt đầu tháo chạy.
Cầu phao nghiêng ngả, người dẫm lên người, la hét, kêu cha gọi mẹ. Dòng sông cuộn đỏ máu.


“Xong, xong, chúng ta triệt để xong, lần này muốn lui quân cũng không có cơ hội nữa, binh bại như núi đổ rồi.” Tống Phúc Tuyên ngồi phịch xuống đất rên rỉ khóc lóc nói.


Từ xa toàn cảnh cầu phao đỏ rực, binh lính la hét kêu rên, tiếng súng hoả mai, tiếng pháo, tiếng hoả lôi cùng vang, sau lưng tiếng voi hú và tiếng bộ binh xung phong, báo tử với toàn quân Chúa Nguyễn.






Truyện liên quan