Chương 57: DỌA DẪM



Nửa đêm, gần rạng sáng.
Trên bầu trời, ánh trăng bạc mờ mịt dần lẩn khuất sau lớp khói súng dày đặc, từng đợt gió sông Côn mang theo mùi thuốc súng và máu tanh.


Đứng xa xa trên gò đất, các vị gia chủ và người cầm quyền của các thế gia đại tộc há hốc mồm nhìn về hướng bờ sông — nơi ánh lửa và tiếng nổ hòa thành một cơn ác mộng.


Tiếng súng và tiếng pháo dồn dập, xen lẫn tiếng hỏa lôi nổ tung từng chập, lửa cháy bập bùng hắt lên nền trời như đốt đỏ cả màn đêm.


Khói, lửa, tiếng gào thét và tiếng gió rít hòa vào nhau tạo nên một bức tranh đồ sát kinh hồn.
Bọn họ chưa từng thấy chi quân đội nào khủng khiếp đến thế.


Từng binh lính Tây Sơn cầm súng hỏa mai thay đạn nhịp nhàng, hàng sau tiến lên, hàng trước bắn rồi lui.
Từ xa, các khẩu pháo nổ tung liên hồi, từng chớp sáng như sét giáng xuống mặt sông, hất tung đất đá và xác người.


Những chiếc ghe nhỏ chèo ra giữa khói đạn, ném những “thiên lôi” lên cầu phao và bờ sông, nơi quân Nguyễn đang hoảng loạn tháo chạy.


Mỗi quả nổ là một đốm lửa hắt sáng lên nền trời tím, soi rõ khuôn mặt tái nhợt của những gia chủ đang đứng xem.


Nhìn những binh sĩ Chúa Nguyễn ngã từng hàng từng hàng trước họng súng hỏa mai, các gia chủ trên gò đất lạnh sống lưng, mặt mày xám ngoét.


Có kẻ run run chắp tay niệm Phật, có kẻ lùi hẳn về sau, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Trần Minh khoanh tay, nhìn khói lửa cuồn cuộn, miệng nở nụ cười nhẹ đầy ẩn ý:
“Dượng, cũng đủ rồi.


Bên bờ Bùi tướng quân đã giàn khá mỏng binh lực, ta sợ có rủi ro.
Chiêu hàng đám lính Nguyễn bên này, rồi vượt sông thu dọn chiến trường thôi.”
Trần Lâm nghe vậy, gật đầu, rồi dõng dạc truyền lệnh:


“Truyền xuống dưới, nói đầu hàng không giết!”
Lính truyền tin chạy đi, vừa chạy vừa hét lớn giữa khói lửa:
“Tướng quân có lệnh! Đầu hàng không giết! Đầu hàng không giết!”


Âm thanh ấy vang vọng giữa biển khói, xen lẫn tiếng nổ lẫn tiếng người rên la.
Từng nhóm binh sĩ Chúa Nguyễn ném khí giới xuống, bò rạp giữa bùn lầy.


Trần Minh xong việc, tháo nón giáp, lau mặt dính khói thuốc, rồi quay qua mỉm cười với các gia chủ.
Tay hắn phe phẩy cây quạt như một vị quân sư tự tại.
Giọng hắn cất lên nhẹ mà vang:


“Các vị gia chủ, tộc trưởng thấy quân Tây Sơn ta thế nào?
Đủ giành thiên hạ không? Đám này chỉ là tân binh thấp kém nhất, mới luyện vài tháng nay.”


Ánh sáng từ đống lửa chiến trường phản chiếu lên khuôn mặt hắn — nửa cười nửa nghiêm, khiến cả đám gia chủ càng thêm rợn gáy.
Hắn thở dài, giọng thong thả mà châm chọc:


“Haizz, chỉ tiếc quân Nguyễn ta tưởng khủng bố lắm, ai ngờ cũng không chịu nổi một kích.
Nếu để cho quân chính quy Tây Sơn ở Phú Yên vào, chắc đánh xong đám này rồi truy kích ra Nghệ An cũng không phải nói chơi.”


Trần Lâm giật giật khóe miệng, chỉ nghe toàn những lời “châm dầu vào lửa”:
nào là “tân binh thấp kém nhất”,
nào là “chính quy Tây Sơn”,
rồi lại “đánh ra Nghệ An”.


Hắn chỉ biết ngửa mặt than thầm với tổ tông — cầu mong đừng nổi sấm sét xuống đầu đứa cháu trời đánh này.


Các hộ viện thân binh Trần thị hiểu rõ đức hạnh thiếu gia và tướng quân nhà mình, nên lặng lẽ tiến lại gần, đứng sát Trần Lâm để đề phòng, thiếu gia bị Trần Lâm đánh, làm mất mặt chính quyền Tây Sơn ở Quy Nhơn.


Một người vịn vai Trần Lâm, nói nhỏ:
“Nhịn đi tướng quân, thiếu gia bệnh thành tính rồi, đừng chấp.”
Ai nấy trong Trần thị đều biết thiếu gia đang “thổi gió”.


Nhưng đối với đám thế gia đại tộc kia — từng chữ hắn nói như sấm đánh ngang tai.
9.000 quân đánh bại 2 vạn quân, khói lửa bốn phía, xác thuyền, xác người…
Chỉ riêng cái cảnh tượng đó thôi, ai mà không tin?


Lại nghe Trần Minh thong thả nói tiếp, giọng càng thêm ung dung:
“À, quên nói cho các vị, bên cửa Thị Nại đã có chiến quả truyền về.


Hai nghìn quân Tây Sơn đã thành công tiêu diệt bốn nghìn thủy quân Chúa Nguyễn, diệt hàng trăm thuyền chiến lớn nhỏ, bắt sống đô đốc thủy quân Tống Phúc Tông.”


Lời vừa dứt, khói chiến trường vẫn bốc lên ngùn ngụt, nhưng lòng người đã rúng động.
Các gia chủ ngẩn người, ánh mắt giao nhau, như đang chứng kiến một thời đại đổi ngôi.


Đợi cho đám tộc trưởng, gia chủ nạp xong tin tức, Trần Minh lại mỉm cười — lần này là nụ cười của kẻ thương nhân lão luyện:


“Hôm trước, trong khế ước với Tây Sơn, những khoản đấu giá đều có thời hạn giao tiền đa số là mười ngày.


Mà nay đã vượt qua lâu lắm rồi. Nếu trái khế ước, phải bồi thường thêm năm thành. Không biết ý các vị thế nào?”
Giọng hắn mềm như nhung, nhưng sắc như dao — đây mới là mục đích chính của hắn.


Đặng Chiêu Hách rống lớn, giọng như muốn át tiếng pháo còn văng vẳng từ xa:
“Không thể nào! Làm ăn ai làm như thế? Hôm trước thời cuộc chưa biết, ai mà biết Tây Sơn có trụ vững hay không?”


Trần Minh hơi nghiêng đầu, cười nhạt:
“Ta nhớ hình như Đặng thị tộc trưởng không có mua bán với Trần thị thì phải. Ngài sủa om sòm làm gì?”


Nghe Trần Minh sỉ nhục như thế, Đặng Chiêu Hách khuất nhục, chỉ tay run rẩy vào mặt hắn:
“Ngươi…” – rồi nghẹn họng, hừ lạnh quay đi.
Hắn liếc sang các tộc trưởng khác, ai nấy đều mang vẻ chột dạ.


Lúc trước, chính Đặng Chiêu Hách là người chủ xướng “chờ xem thời cuộc”, khiến cả nhóm hoãn nộp tiền.


Bây giờ, thấy hắn bị sỉ nhục trước mặt mọi người, họ đều im thin thít, nhưng trong lòng bắt đầu toan tính.
Trần Minh thấy ánh mắt ấy, trong bụng thầm cười.


Hắn chẳng cần thuyết phục, chỉ cần gieo một hạt giống chia rẽ là đủ.
Quả nhiên, chỉ lát sau, Phạm thị, Võ thị, Nguyễn Huy thị, Ôn thị và nhiều gia chủ khác cùng đồng thanh nói:
“Chúng ta đồng ý.”


Xem như họ đã rút ra bài học nhớ đời.
Đặng thị gia chủ mặt trắng bệch, xanh lè, run rẩy không thôi.
Hắn dường như đã phạm một sai lầm chí mạng, đẩy cả tộc nhân vào thảm họa.


Một khi bị các thế gia khác cô lập, mà lại đắc tội với chính quyền sở tại, hậu quả… khỏi nói cũng biết.
Từ phía xa, bình minh bắt đầu le lói, rọi lên những cột khói vẫn còn nghi ngút.


Trên chiến trường, tiếng súng lắng dần, chỉ còn tiếng gió và tiếng gà gáy yếu ớt giữa tan hoang.
Trận chiến đã đến hồi kết —
và một thời đại mới vừa mở ra.






Truyện liên quan