Chương 59: MƯU SĨ LƯU MANH
Biển xanh lặng gió, mênh mông trải dài đến tận chân trời.
Ánh mặt trời ban trưa rọi xuống, khiến những gợn sóng ánh bạc lấp lánh như hàng vạn mảnh gương vỡ.
Con thuyền buồm nhỏ rẽ sóng, cánh buồm căng gió, tiếng gỗ kẽo kẹt hòa với nhịp nước đập mạn — đều đặn, thong thả, mà cũng lặng lẽ như đang giữ một bí mật lớn.
Trên boong, Trần Tường tựa vào cột buồm, miệng ngâm thơ, giọng nhẹ như gió:
“Biển xanh lặng gió mênh mông,
Sóng ru cát trắng giấc nồng ban trưa…”
Bên cạnh hắn, Phan Huy Dịch ngồi bần thần, vẻ mặt lo lắng, hai tay bó gối, khẽ nói:
“Chúng ta làm như vậy, coi bộ không tốt lắm đâu.
Con người ta trước nay lương thiện, bây giờ cùng huynh làm việc xấu… haizz.”
Gió biển thổi phất tóc, mang theo mùi mặn, xen lẫn mùi dầu nhựa tàu.
Phan Huy Dịch khẽ thở dài.
Từ ngày đầu quân cho tên chủ công đốn mạt kia, hai người dần lây bệnh hắn —
lừa gạt Lê Quý Đoan trọng thần thì không nói,
đến giờ bắt cóc người cũng làm luôn rồi.
Ở góc thuyền, một người thanh niên thư sinh tầm ba mươi tuổi, thân bị trói chặt, miệng nhét khăn, nằm lăn lóc trên sàn.
Gương mặt lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầy căm phẫn —
hắn ú ớ, giãy giụa, trông chẳng khác gì một học sĩ bị biến thành tội đồ.
Lê Quý Đoan đứng nơi mạn thuyền, tay chắp sau lưng, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra xa.
Biển phẳng lặng, trời trong xanh, mà trong lòng ông chỉ thấy u ám.
Ông ta nhìn ba tên này thầm mỏi mệt:
“Bọn nho sinh thời nay, học lễ nghĩa, bụng đầy kinh thư, mà hành xử như du côn, không biết do thế đạo biến chất, hay lòng người hạ đẳng đây nữa.”
Nếu Đặng Trần Tường và Phan Huy Dịch biết ý nghĩ trong lòng Lê Quý Đoan, sẽ nhao nhao phản đối ngay:
“Ngài từng làm việc với tên khốn nạn này, chẵng lẻ không biết đức hạnh của hắn.
Miệng thối độc địa, âm hiểm hại người, hai bọn này chơi thân với hắn từ nhỏ đến lớn, nếu biết nói chuyện bằng lời được, thì đâu cần trói hắn bắt cóc lên thuyền vào nam.”
Nhìn người thanh niên miệng bịt kín khăn vải, ánh mắt cầu xin Lê Quý Đoan, ông ta cũng có chút chột dạ trong lòng, bèn nhìn Đặng Trần Tường và Phan Huy Dịch.
Giọng ông vang khẽ, nhưng đầy trọng lượng:
“Còn nửa ngày nữa là đến Quy Nhơn rồi.
Thả hắn ra đi, bây giờ hắn có chạy cũng không chạy được nữa rồi.”
Trần Tường nhìn sang Phan Huy Dịch, khẽ gật đầu,
rồi nhanh như sóc, leo thoăn thoắt lên mái thuyền, nép mình sau cột buồm như sợ bị ai ném đá.
Phan Huy Dịch thấy cảnh ấy liền trợn mắt chửi thầm:
“Thằng khốn không nói võ đức này, ý ngươi là để mình ta bị đánh hả?
Con mẹ nó, thật là xui bốn đời mới làm bạn với hai tên khốn khiếp này.”
Hắn chạy tới, cúi người, rút dao nhỏ cắt dây trói, vừa làm vừa nói giọng lươn lẹo:
“Đắc tội Nhiệm huynh, ta trên có mẹ già, tha ta một mạng.”
Nói xong, hắn chạy thục mạng ra sau lưng Lê Quý Đoan, dùng luôn lão học sĩ làm tấm khiên sống.
Biển vẫn vỗ bờ, mà trong khoang thuyền bắt đầu sôi như chảo lửa.
Tên thư sinh trung niên vừa được cởi trói, liền giật phăng khăn khỏi miệng,
đôi mắt như hai ngọn lửa quét khắp boong thuyền, như đang tìm kiếm vũ khí,
miệng nghiến lại.
Bỗng nhiên nghe tiếng nói từ trên nóc thuyền vang vọng xuống:
“Ngô Thì Nhiệm, ta cũng vì tốt cho ngươi thôi!
Ngươi ở lại phò một tên Chúa xa hoa ɖâʍ dật, vì sủng ái Huệ phi mà tính phế trưởng lập ấu.
Ngươi theo ta vào Nam, chúng ta cùng làm đại nghiệp!”
Trên nóc thuyền, Đặng Trần Tường chống tay nhìn xuống, ánh nắng phản chiếu lên bộ thanh y của hắn, giọng khàn đục vang vọng:
Đúng vậy, người thanh niên nho sinh bị Đặng Trần Tường và Phan Huy Dịch trói bắt lên thuyền, chính là Ngô Thì Nhiệm.
Vị quan thần nổi tiếng nhất trong lịch sử Đại Nam, thế kỷ 18, người từng cùng Phan Huy Dịch đi sứ sang Yên Kinh, bắt Càn Đế phải phong vương cho Nguyễn Hoàng, sau khi Tây Sơn đại phá quân Kim.
Vì nghe lời xúi dại của Trần Minh, phải tìm mọi cách lôi Ngô Thì Nhiệm vào nam phò tá tên chủ công đốn mạt này, nên Đặng Trần Tường và Phan Huy Dịch đành dùng tới hạ sách này.
“Đại nghiệp con khỉ khô!
Trước giờ chỉ thấy người ta thỉnh mưu sĩ,
chả ai đánh bất tỉnh rồi bắt cóc mưu sĩ như các ngươi cả!
Đặng Trần Tường, ta thề cùng ngươi bất lưỡng lập!
Đợi về Bắc Hà, ta sẽ mách cha ta đánh cha ngươi — thứ vô liêm sỉ, ta nguyền rủa ngươi chúng bạn xa lánh, ta nguyền rủa ngươi độc thân cả đời, con chó Đặng Trần Tường!”
Ngô Thì Nhiệm gào lên, gân cổ nổi rõ,
mặt đỏ như gấc, tóc rối tung, áo dài vạt tung phần phật trong gió.
Ngô Thì Nhiệm phát huy ra kỹ năng miệng thối, chửi Đặng Trần Tường nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngày hôm qua, hắn được hai tên khốn khiếp này, mời đi uống rượu chia tay, ai ngờ sau khi say trên đường đi về thì bị đánh bất tỉnh, sau đó bị bắt cóc đưa lên thuyền.
Phan Huy Dịch vừa lùi vừa nói, giọng như đổ thêm dầu vào lửa:
“Nhiệm huynh bớt giận, chúng ta là bạn chơi từ nhỏ tới lớn, học cùng một thầy.
Người có học đâu cần nặng lời như thế.
Hơn nữa, cha Đặng Trần Tường tuy già mà gân, ta sợ cha ngươi chịu không nổi!”
Ngô Thì Nhiệm sôi máu, chỉ thẳng mặt hắn, hét lên:
“Ta còn chưa tính sổ với ngươi, tên ch.ết tiệt!
Ngươi ỷ chơi với ta từ nhỏ, nên mới bắt cóc ta vào Nam lên thuyền giặc, đúng không?!
Ta nguyền rủa ngươi phu nhân theo trai lạ, ta nguyền rủa muội muội ngươi yêu Đặng Trần Tường…
Tên vô sỉ!”
Ngô Thì Nhiệm nhuần nguyễn phát huy đỉnh cao công kích bằng lời, chửi Phan Huy Dịch mặt xanh như tàu lá chuối.
Hắn lợi dụng Phan Huy Dịch đang mất tập trung vì bị chửi.
Tung người nhào tới đá Phan Huy Dịch,
nhưng tên này nhanh thoăn thoắt né sang một bên, trốn tọt ra sau lưng Lê Quý Đoan, vừa la vừa chì chiết:
“Đoan bá bá, nho gia dạy quân tử động khẩu, không động thủ mà — ngươi xem hắn kìa, không những nói lời độc ác, mà còn ra tay đánh người!”
Ngô Thì Nhiệm tức hổn hễn, chưa gì đã bị ép tới đây, chưa nói hai tên súc sinh này còn trói hắn.
Đời hắn chưa bao giờ khuất nhục như thế này.
Hắn gào lên, nắm tóc đánh nhau với Phan Huy Dịch,
Đặng Trần Tường thấy vậy lao xuống gia nhập,
thế là cuộc hỗn chiến giữa tam kiệt Bắc Hà xảy ra.
Tiếng đấm đá, tiếng vải rách, tiếng mắng chửi hòa lẫn trong tiếng sóng:
“Ngươi dám mắng cha ta, ta liều mạng với ngươi!”
“Ngươi dám trù muội muội ta yêu tên khốn nạn Đặng Trần Tường này, con chó Ngô Thì Nhiệm!”
“Yêu ta thì sao, bộ mất mặt ngươi hả, tên khốn nạn Phan Huy Dịch.”
“Ngươi xứng sao, muội muội ta cành vàng lá ngọc, đống phân hôi dơ bẩn nhà ngươi, đừng có mà nằm mơ.”
“Con mẹ nó lão tử hôm nay đánh ch.ết hai tên khốn nhà ngươi!!!”
“Hai tên súc sinh, hôm nay lão tử có bỏ mạng ở đây cũng kéo các ngươi xuống một miếng thịt!”
“Hai tên chó ch.ết, ta hôm nay liều mạng với các ngươi!!!”
Ba người cùng hét lên, bay vào ẩu đả hỗn loạn, đánh nhau bằng những đòn còn hạ lưu hơn mấy tên lưu manh ngoài phố.
Ngô Thì Nhiệm bay vào dùng răng cắn vào mặt Đặng Trần Tường, một tay cào Phan Huy Dịch.
Phan Huy Dịch canh điểm yếu của Đặng Trần Tường mà tìm cách đá vào, sau đó nắm tóc Ngô Thì Nhiệm.
Đặng Trần Tường to con nhất, nên bị công kích nhiều nhất, nhưng hắn cũng không kém, một tay đấm vào răng Ngô Thì Nhiệm, một tay đấm mắt Phan Huy Dịch.
Ba tên bạn thân, từng cùng học, cùng uống rượu, cùng chọc ghẹo cô nương,
giờ lăn lộn giữa boong thuyền, vừa đánh vừa gào,
như quay lại thời thơ ấu của đám nho sinh ngổ ngáo thuở Bắc Hà còn yên bình.
Mái chèo đập nhịp vào sóng, ánh hoàng hôn đổ dài trên sàn thuyền,
ba cái bóng quấn nhau giữa ánh đỏ lửa — nào biết được, chủ mà bọn họ sắp phò tá sẽ làm rung chuyển cả Đại Nam.
Lê Quý Đoan đứng ở đầu thuyền, tóc bạc bay tán loạn trong gió biển,
nhìn ba đứa học trò, hai tên thư sinh, một tên hán tử đội lốt thư sinh mà thở dài:
“Ba tên nhóc các ngươi giữ chút thể diện đi, hỏng thuyền người ta bắt đền bây giờ.”
Ông cúi xuống nhấp ngụm trà nguội,
ánh chiều tà phản chiếu trong mắt,
xa xa, mặt biển nhuộm đỏ,
như báo trước thời đại mới đang trỗi dậy từ những kẻ tưởng như vô lại nhất.











