Chương 60: RICHARD BLAKE OF PORTSMOUTH



Trời sáng trong vắt. Ánh nắng ban mai len qua khung cửa phủ nha, rọi lên mặt bàn làm việc của Trần Minh — một chiếc bàn dài bằng gỗ lim, phủ đầy giấy tờ, bản đồ và những tờ sổ chi thu còn vương mùi mực.


Ngoài kia, thành Quy Nhơn vừa sau đại thắng sông Côn, khói thuốc súng vẫn còn phảng phất trong gió biển, mùi sắt cháy và vải thô ướt mồ hôi hòa lẫn thành mùi của chiến thắng.


Trong phòng, Trần Lâm ngồi nghiêm chỉnh, chén trà nóng trong tay khẽ bốc khói. Ông vừa báo cáo, vừa nhìn ra cửa sổ — nơi mặt trời đang trồi dần lên từ biển đông.


“Trận này quân ta thương vong gần 1.000 quân, đa số bị trúng đạn hoả mai quân Nguyễn, và cung tên, có một số thì bị pháo binh quân ta liên luỵ.


Nhưng nhờ có phương pháp sơ cứu và thuốc sát trùng, nên ngoại trừ vài trăm binh lính ch.ết, đa số đều còn sống, thậm chí có một số còn có thể tái nhập ngũ.


Chung quy thương vong tuy có nhưng không ảnh hưởng đến binh lực ở Quy Nhơn.”
Trần Minh ngồi dựa ghế, một tay gõ nhịp lên bàn, ánh mắt đăm chiêu nhìn bản đồ quân sự.


Trần Chính ngồi bên cạnh, bút lông rê đều trên sổ, tiếng sột soạt khẽ vang lên trong căn phòng tĩnh.
Trần Lâm lại nói, giọng chậm rãi hơn:


“Số tù binh chúng ta bắt được gần 1 vạn quân, ngươi tính sao với 1 vạn người đó ?”


Trần Minh trầm mặc một lúc, ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt hắn — ánh mắt của người vừa thắng, nhưng không ngủ yên được.


“Ngày xưa Trương Phúc Nguyên còn sống, bọn họ chỉ biết Trương Phúc Nguyên, nay hắn ch.ết rồi, chúng ta tái cơ cấu đám tù binh rồi nhập vào Tây Sơn quân luôn đi dượng.


Vẫn theo phương pháp lúc trước, lão binh huấn luyện tân binh, trộn hộ viện chúng ta vào.
Cho học chữ, biết lẽ phải, đối xử công bằng.”


Trần Lâm gật đầu, hơi nước từ chén trà khẽ lan mờ cặp mắt già dặn. Ông định hỏi thêm, nhưng Trần Minh đã nói trước:


“Tống Phúc Tông và Nguyễn Khắc Huyên cứ việc giam lỏng, dắt bọn họ đi tham quan công xưởng và thao trường.


Để bọn họ biết Tây Sơn ta làm sao đánh bại bọn họ, đối xử như sĩ quan đừng bạc đãi, hai người này ngày sau có lẽ sẽ được tái trọng dụng.”


Trần Lâm nghe xong, khẽ đứng dậy, vừa bước ra cửa vừa nói như cha dặn con:
“Được, nghe ngươi, vậy ta đi về doanh sắp xếp, còn nữa Ngọc Chi mang thai bụng sắp lớn rồi.


Đại cô ngươi dặn ngươi tranh thủ sắp xếp thành thân, ta chỉ truyền lời, ngươi không nghe thì tự mà liệu thân đi.”
Trần Minh rụt cổ, đáp nhỏ một tiếng “Dạ.”


Ánh sáng từ ngoài cửa hắt vào, chiếu lên khuôn mặt hắn — vừa mỏi, vừa ngán ngẩm.
Hắn ngồi phịch xuống ghế, ngửa mặt thở dài.


Công vụ dày đặc, giấy tờ như núi, cả thành Quy Nhơn này chẳng khác gì một cỗ máy thép đang quay không nghỉ, mà hắn chính là bánh răng trung tâm.
Trần Minh lẩm bẩm, giọng trầm mà giễu cợt:


“Hai tên mưu sĩ khốn nạn chưa quay về, lại để mình còng lưng thế này.”
Hắn đưa tay ra hiệu:
“Báo cáo tài chính vừa rồi đâu ?”
Trần Chính lục ngăn tủ, lấy ra tập sổ dày, nghiêng mình đưa lên.


“Tổng số tiền đấu giá vừa rồi, cộng thêm tiền bồi thường trễ hạn, đã vượt qua trăm vạn lượng, thu nhập tháng rồi là hơn 70 vạn, hơn phân nửa thu nhập là từ Cố Đông Môn, phân nửa là từ Châu thị thương hội và tiêu thụ trong nước.”


Trần Minh cầm sổ, mắt lia qua vài dòng, rồi đưa lại.


“Ngươi dùng số tiền tái trang bị và huấn luyện đám tù binh, bồi thường liệt sĩ hy sinh, nhớ ghi sổ cho Tây Sơn, sau đó đẩy nhanh mở rộng đông thành, số còn lại tái nhập mở rộng sản nghiệp trụ cột của Trần thị.”


Hắn chép miệng chửi, giọng nửa than nửa cười:
“Con mẹ nó, đánh xong một trận chiến ngoài tù binh, chúng ta không chiếm được bất kỳ lợi lộc gì, chó má thế đạo này.”


Trần Chính vẫn giữ vẻ điềm đạm, bút vẫn chạy.
“Ít nhất, chúng ta bây giờ mua được thời gian yên ổn phát triển.”
Trần Minh im lặng một lúc, rồi đứng dậy, chắp tay sau lưng, mắt nhìn qua cửa sổ.


Ngoài kia, ánh sáng phản chiếu lên mặt biển Quy Nhơn lấp lánh như bạc.


“Ngươi tiến hành đấu giá cho các gia tộc gần Bình Định, nếu gia tộc trong đây không đủ tiền, người tiến vào trong nam tìm kiếm cũng được miễn địa bàn Tây Sơn.


Nói bọn họ ta muốn đẩy công nghệ chế tạo súng và pháo ra ngoài, nhớ ký hiệp ước giữ bí mật, và chỉ nhận đơn đặt hàng khi có sự cho phép của Trần thị.


Chúng ta cung ứng nguyên liệu sắt thép, và kỹ thuật máy tiện, bọn chúng mà tiết lộ thì ta cắt cung ứng nguyên liệu.
Trụ cột kỹ thuật luyện kim chúng ta không chia sẻ.


Chúng ta muốn nâng cao sản lượng và giảm chi phí, chỉ còn cách đó.”
Trần Chính sững lại, mày nhíu nhẹ.


“Như vậy thì chúng ta lực uy hϊế͙p͙ với bên ngoài sẽ bị giảm, Trần thị chúng ta chỉ có thể trấn áp các gia tộc khác, ngoài lợi nhuận còn có vũ khí.”


Trần Minh quay lại, nở nụ cười tự tin, vừa cười vừa vỗ vai Trần Chính:


“Không sao, chúng ta sắp đổi vũ khí mới rồi, hạt nổ sắp nghiên cứu ra, thành quả cháy phòng thí nghiệm mấy lần đấy, giấc mơ thiên hạ vô địch Trần thiếu gia cũng không còn xa.”


Trần Chính suýt đánh rơi bút, không biết nên phục hay nên sợ.
Hắn lầm bầm:


“Thiếu gia, Tùng lão gia nói ngươi mua thuỷ ngân, để nghiên cứu gì đó quá nguy hiểm, ngài ấy nói nếu như ngươi không có kết quả sẽ dẹp phòng thí nghiệm của ngài.


Thiếu gia mà không nghe, đừng để ngài ấy cầm roi mây truy sát 50 dặm từ nhà qua thành Quy Nhơn.”
Trần Minh đen mặt, tay run run nâng chén trà:
“Tùng thúc ở nhà mà dọa được tới tận đây, đúng là nhân tài.”


Không khí trong phòng nhẹ lại, tiếng gió lùa qua rèm. Trần Chính tiếp lời:
“Đúng rồi thiếu gia, có một thương nhân người tây dương, nó có việc làm ăn với Trần thị, muốn gặp ngài bàn trực tiếp.


Hắn nói hắn từ đế quốc Anh ở Tây Âu, tên là Rich..chác..gì đó.
Hỏi ngài có thời gian trong hôm nay không, hắn hẹn từ hôm qua và bây giờ chắc đang chờ ở ngoài.”


Trần Minh gật đầu, mỉm cười nửa như hứng thú, nửa như mệt mỏi.
Trong đầu hắn đã lóe lên hình ảnh những con tàu gỗ, những đại bác đặt trên boong, và một ngày kia, thuỷ quân Đại Nam tung cờ ngoài biển Đông.


“Cho vào đi.”
Cửa phòng mở. Ánh sáng từ hành lang tràn vào cùng tiếng giày gõ trên nền đá.


Một người đàn ông da trắng, tóc nâu, mắt xanh, khoảng ba mươi tuổi, dáng cao, vai rộng, khoác áo xanh biển, thắt nơ cổ, bước vào.
Bộ quần áo dính chút muối và bụi biển, chứng tỏ hắn vừa từ tàu cập bến.


Người đó cúi nhẹ, tay phải đặt trước ngực, giọng nói vang lên bằng tiếng Anh chuẩn mực:


“Xin chào ngài Mr. Trần, chúng tôi đến từ đế quốc Anh, tôi tên là Richard Blake của Portsmouth, hôm nay ghé thăm Quy Nhơn vì hàng hoá, và gặp mặt ngài để làm ăn.”


Trần Chính còn chưa kịp ra hiệu cho phiên dịch, chỉ thấy Trần Minh ngẩng lên, nở nụ cười — và xổ tiếng Anh như gió:


“Xin chào ngài Blake, ta tên Trần Minh, gia chủ của Trần thị tại Đại Nam, chức quan quân sư của Tây Sơn quân, có thể trong mắt ngài chúng tôi được gọi là quân phiến loạn.”
Không khí như ngưng đọng một nhịp.


Blake khẽ phất tay ra hiệu cho người phiên dịch lui ra, ánh mắt chuyển từ ngạc nhiên sang nể phục.
“Tiếng Anh của ngài thật quá xuất chúng, là ta đã xem thường ngài rồi, Mr. Trần.”


Trần Minh mỉm cười, đứng dậy bắt tay theo lễ phương Tây, khiến Blake càng thêm sửng sốt — cái bắt tay ấy vững như thép, nhưng ánh mắt thì ấm và thấu hiểu.


Blake thầm nghĩ. “Người này…hiểu về chúng ta, không giống như thổ dân Châu Á.”
Từ phía cửa sổ, ánh nắng Quy Nhơn rọi nghiêng, phản chiếu lên hai bàn tay — một từ Đại Nam, một từ Portsmouth.


Hai thế giới – một phương Đông sắt thép đang thức giấc, và một phương Tây đã bành trướng khắp biển lớn – vừa chính thức chạm nhau.






Truyện liên quan