Quyển 1 - Chương 36: Khó bề phân biệt
Vừa tỉnh lại, Tần Ngạo đã sớm vào triều,nheo mắt nhìn ánh dương ấm áp bên ngoài, Vân Hiểu Nguyệt gọi Huyên nhi đến giúprửa mặt sạch sẽ, ăn bữa sáng, rồi ngồi vào bàn đu bên ngoài nhàn nhã đọc sách. Đươnglúc đang xem say sưa, đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau đó Huyênnhi với sắc mặt bối rối, vội vàng chạy tới: “Nương nương, Hoàng hậu nương nươngđi cùng một nhóm nương nương đang đi về chỗ người!”
“Hở?” Vân Hiểu Nguyệt hứng thú ngẩng đầu,“Các nàng chưa bao giờ đặt chân tới Sắc Điệp Cung, hôm nay tới là muốn làm gì? Huyênnhi, đặt ghế ngồi của ta đến dưới giàn hoa, ta ở đó tiếp đãi bọn họ!”
“Vâng!”
Thú vị lắm! Hôm qua yêu nghiệt mới đến đó,hôm nay đã sang tận chỗ ta, chín phần là muốn tới thị uy, được!
Tựa vào ghế, Vân Hiểu Nguyệt miễn cưỡng nhấmnháp hoa quả Huyên nhi đưa qua, vui vẻ hưởng thụ. Chỉ chốc lát sau, chợt nghetiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, rồi sau đó một đàn thị nữ, thị vệ ưỡn ẹotiến vào, tiếp đó Hoàng hậu mặc phượng bào được hai cung nữ nâng tay, chậm rãiđi đến, đằng sau đi theo là một đội ngũ mĩ nữ cho rằng trang điểm đẹp thì sẽxinh đẹp, chậm rãi đi tới chỗ mình. Nhìn tốc độ của họ, Vân Hiểu Nguyệt độtnhiên cảm giác họ rất có phong thái của ngôi sao màn bạc, chỉ thiếu một cái thảmđỏ, ha ha, hay nhỉ!
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Điệp nhithân mình nặng nề, không tiện hành lễ, xin người thứ lỗi!” Vân Hiểu Nguyệt tươicười đầy mặt, đứng dậy phất tay thăm hỏi với Hoàng hậu.
“Ối chà, Điệp nhi muội muội hiện tại là quốcbảo của Thanh Long quốc chúng ta đó, mau nằm đi, đừng để mình mệt ha?” Hoàng hậuvội vàng đi lên trên, nhẹ nhàng đỡ nửa người trên của Vân Hiểu Nguyệt, nhẹnhàng chậm chạp giúp nàng nằm xuống.
Ách? Diễn cái quái gì đây? Nhìn nét mặtcăng thẳng của Hoàng hậu, Vân Hiểu Nguyệt ngẩn người, cười nhạt rồi nằm xuống,cảm giác này Hoàng cung thật sự là chán ngấy, mỗi người đều đội một cái mặt nạ,phút phút giây giây diễn kịch, chán phèo, vẫn là Viễn tốt nhất. Đột nhiên, VânHiểu Nguyệt bắt đầu nhớ anh chàng hay thẹn thùng kia, khi nào thì huynh mới trởvề?
“Tham kiến Điệp quý phi, Điệp quý phi vạnan!” Một đám mỹ nhân thướt tha nhiều vẻ hành lễ, giọng nói nũng nịu làm bừng tỉnhVân Hiểu Nguyệt đang trầm tư.
“Các vị muội muội xin đứng lên!” Nhẹ nhàngvẫy tay, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười trả lời.
“Tạ Điệp quý phi nương nương!”
Đợi cho mọi người ngồi vào chỗ của mình,Hoàng hậu mở miệng: “Hôm qua, Hoàng thượng đến chỗ bản cung, nói bản cung phảitrông giữ Hậu cung thật tốt, làm một vị mẫu nghi thiên hạ thật tốt, làm thê tửtốt của người. Bản cung nghĩ lại, rút ra kinh nghiệm xương máu, cho nên hôm naycùng mọi người đến thăm Điệp nhi muội muội, để Hoàng thượng có thể an tâm xử lýquốc sự, không cần hao tâm tốn sức ở chúng ta, chúng muội muội thấy thế nào?” Mặtcười hơi hơi đỏ lên, Hoàng hậu ngượng ngùng cười nhẹ nói khẽ, sóng mắt đung đưađó, xuân tình nhộn nhạo, phong tình vạn chủng.
“Dạ, nô tì tuân mệnh! Hôm qua Hoàng thượngcũng nói với nô tì, phải quan tâm Điệp nhi muội muội thật tốt. Điệp nhi à, trướckia tỷ tỷ có nhiều điều không phải, còn xin muội muội tha thứ!” Nhu phi giànhnói trước, xấu hổ cúi đầu, đỏ mặt thi lễ.
Ối, đây không phải là thị uy sao? Yêu nghiệtch.ết tiệt, còn nói cái gì cũng chưa làm, lừa ai, nhìn vẻ mặt của hai nữ nhânnày, chắc chắn ngươi ngày hôm qua cho các nàng ăn no rồi, hừ! Nói ngươi là ngựađực còn không nhận, dám gạt ta, tức ch.ết mất, xem buổi tối ta chỉnh ngươi nhưthế nào!
“Nhu phi mời ngồi, việc nhỏ mà thôi!” VânHiểu Nguyệt chưa bỏ ý cười, mỉm cười nói.
“Điệp nhi muội muội quả là rộng lượng! Đúngrồi, tỷ tỷ tự tay nấu một nồi canh bổ, nhân còn nóng mau ăn đi! Tỷ tỷ nấu rấtlâu đó!” Hoàng hậu phất tay, một cung nữ bưng cái bát ngọc tới, Vân Hiểu Nguyệtnhẹ nhàng mở ra, mùi thơm nức truyền vào mũi.
“Tỷ tỷ dùng nhân sâm thượng thừa, cỏ linhchi nấu với ngao, nghe nói thai phụ ăn đồ này tốt lắm! Nếu muội thích, tỷ tỷ vềsau mỗi ngày đều làm cho muội. Nào, còn nóng, mau ăn đi, lạnh sẽ không tốt lắm!”Hoàng hậu cười tủm tỉm đi tới, cầm lấy thìa ngọc, múc một ngụm đưa tới bên môiVân Hiểu Nguyệt.
“Cám ơn Hoàng hậu nương nương, nô tì tựmình làm được!” Tiếp nhận bát ngọc, Vân Hiểu Nguyệt đặt tới chóp mũi cẩn thậnngửi, quả nhiên, vẫn có hương vị Túy Mỹ Nhân. Chẳng qua, lần này liều lượng rấtnhẹ, không cẩn thận sẽ không ngửi thấy!
Thật sự là “Độc nhất là lòng dạ đàn bà”,xem ra, thuốc lần trước, cũng là ả hạ! Còn bảo làm mỗi ngày cho ta á, không đểta ch.ết, xem ra, ngươi sẽ không bỏ qua! Hừ, Vân Hiểu Nguyệt ta sao có thể thacho ngươi?
“Huyên nhi, khi nào thì Hoàng thượng đếnchỗ này vậy?” Quay đầu, Vân Hiểu Nguyệt không lộ thanh sắc hỏi.
“Hồi nương nương, một canh giờ trước,Hoàng thượng đã tới, nhưng Tiểu Tam báo lại, Hoàng thượng lập tức đi rồi!” Huyênnhi cung kính trả lời.
“Vậy sao? Hoàng hậu nương nương vất vả nhưvậy nấu canh cho muội như vậy, Điệp nhi cảm kích vô cùng, chờ Hoàng thượng tới,nhất định phải nói Hoàng thượng cám ơn tỷ tỷ, thế nào?” Vân Hiểu Nguyệt mỉm cườinói.
“Muội muội, đây là việc tỷ tỷ phải làm,nào có thể mong được thưởng?” Hoàng hậu mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói.
“Sao tỷ tỷ có thể nói như vậy? Người là quốchậu một nước, lại tận tâm chiếu cố một phi tử như vậy, chính là tấm gương củanữ tử khắp thiên hạ, đáng ngợi khen!” Nụ cười của Vân Hiểu Nguyệt càng sâu, ngọtngào nói.
“Ha ha, Điệp nhi đang ngợi khen ai vậy?” Độtnhiên, tiếng cười sang sảng đích truyền vào trong tai mọi người, vừa ngẩng lênđã thấy Tần Ngạo mặc long bào, vui vẻ đi tới, dáng vẻ phong thần tuấn lãng, làmmê mẩn ánh mắt mọi người, trừ Vân Hiểu Nguyệt.
“Bái kiến Hoàng thượng!” Tất cả nữ nhân mắtđưa mặt hồng, nũng nịu hành lễ.
“Bình thân! Đều đến thăm Điệp nhi phảikhông? Ha ha… Hoàng hậu làm tốt lắm!” Đi đến ngồi xuống bên người Vân Hiểu Nguyệt,Tần Ngạo vui vẻ nói.
“Đây là chuyện nô tì phải làm!” Hoàng hậuđỏ bừng mặt, vui sướng vô cùng.
“Wow? Canh thơm quá, nào, Trẫm giúp Điệpnhi uống, thế nào?” Thấy bên người Vân Hiểu Nguyệt có một cái bát ngọc, Tần Ngạobưng lên, sủng nịch nói.
“Đây là canh Hoàng hậu nương nương tỉ mỉchuẩn bị cho thần thiếp!” Vân Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Hoàng hậu một cái.
“Ha ha, tốt lắm, Hoàng hậu có tâm như vậy!Nào, Điệp nhi, đừng lãng phí tâm ý của Hoàng hậu!” Tần Ngạo cười càng vui vẻ,khen ngợi nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu nhất thời má ngọc đỏ hồng, đầu cúi càng thấp!
“Vậy ư? Chỉ sợ là có rắp tâm khác!” Vân HiểuNguyệt lạnh lùng cười, nhấc tay vụng trộm cởi xuống ngọc bội Tần Vũ đưa cho, lậptức quăng vào bát ngọc, sau đó, quả nhiên linh nghiệm, ngọc bội đổi thành màu hồngnhạt.
Nhất thời, một mảnh yên lặng, Nụ cười củaTần Ngạo đọng ở trên mặt, tức giận trong mắt nhanh chóng chồng chất, quăng bátngọc xuống đất, một cước đá Hoàng hậu còn đang kinh ngạc ngã xuống đất: “Tiệnnhân, dám hạ độc con Trẫm?”
Hoàng hậu lập tức ngây dại, sau đó tê tâmliệt phế khóc kêu: “Hoàng thượng minh giám, nô tì không hạ độc Điệp nhi muội muội!Hôm qua lời của người khiến nô tì biết mình đã sai, cho nên sáng sớm đã chuẩn bịbát canh này, nô tì thật sự không hạ độc! Ô ô…”
“Không hạ độc? Ngọc bội trong tay Điệp nhilà thần ngọc có thể nhận ra trăm độc, ngươi giải thích như thế nào? Đồ tiệnnhân, lòng dạ hẹp hòi, không xứng làm Hậu! Người đâu, nhốt Hoàng hậu vào thiênlao, chờ đợi xử trí!” Tần Ngạo giận tím mặt, gào to.
“Không… Hoàng thượng minh giám, nô tỳ thậtsự không làm, ta thề với trời, ta không làm! Ô ô… Điệp nhi, ta thật sự khônglàm hại muội, cầu muội nói với Hoàng thượng! Ô ô…” Hoàng hậu nước mắt tràn lan,tiếng đập đầu vang lên, nhanh chóng đổ máu.
“Hoàng hậu nương nương, đối với ta mà nói,chuyện này không có gì, nhưng đứa bé này quan trọng hơn, cho nên bất kì ai muốnlàm thương tổn con ra, nhất định phải trị, quyết không dung tha! Cho nên Hoànghậu à, ta không giúp được ngươi, ngươi yên tâm, chỉ cần thẩm tr.a không phải làngươi hạ độc, Vân Nhược Điệp ta nhất định khôi phục danh phận Hoàng hậu chongươi!” Vân Hiểu Nguyệt đứng lên, nhìn tất cả phi tần chung quanh một cái, nóinhư trảm đinh chặt sắt, khí thế không giận mà uy khiến mọi người kinh sợ!
“Được, ta tin ngươi!” Hoàng hậu chậm rãi đứnglên, lau khô nước mắt hai má, thống khổ nhìn Tần Ngạo còn đang xanh mặt, theothị vệ đi xuống!
“Còn không mau cút đi! Nói cho các ngươinghe, Điệp nhi là người Trẫm yêu nhất, nếu ai dám hại nàng, ta quyết không dungtha!” Tần Ngạo lửa giận hừng hực đá đổ cái bàn một bên, phẫn nộ quát.
“Vâng… Thần… Nô tì cáo lui!” Tất cả mỹnhân sợ tới mức hoa dung thất sắc, run run lui xuống!
“Điệp nhi, may là nàng thông minh, nếukhông hậu quả không gánh nổi! Được rồi, tiện nhân kia, Trẫm nhất định sẽ thẩm vấnkĩ càng, đòi lại công đạo cho nàng!” Tần Ngạo ôm Vân Hiểu Nguyệt, dịu dàng nói,trong con ngươi đen sâu thẳm, yên lặng nhìn từng mảnh bát nhỏ, hàn ý nhanhchóng tụ lại.
“Tạ Hoàng thượng!” Lẳng lặng tựa vào trướcngực hắn, khóe miệng Vân Hiểu Nguyệt gợi nụ cười châm chọc, có lẽ độc này, đíchxác không phải Hoàng hậu hạ! Bởi vì lúc Nhu phi gần đi đắc ý tươi cười, Vân HiểuNguyệt không nhìn sai. Còn có vài phi tử khác của hắn, vẻ mặt kỳ quái, nàng đãthu hết vào đáy mắt, thật đúng là khó bề phân biệt! Viễn, chừng nào thì huynh mớitrở về? Không có sự âm thầm tìm hiểu của huynh, những chuyện này với ta, thậtđúng là làm không tốt!