Quyển 1 - Chương 37: Phong ba phế Hậu
“Hoàng huynh, rốt cuộc huynh phải ép buộctới khi nào? Huynh có biết hay không, hiện tại văn võ cả triều ai nấy lòng ngườihoảng sợ, mục đích huynh chèn ép phe phái của Hoàng hậu là gì? Không phải huynhtừng nói, phải lợi dụng họ để đoạt lại binh quyền trong tay Vân tướng sao, vìsao lại dẫn tới cục diện ngày càng hỗn loạn như hiện tại? Hoàng huynh, rốt cuộchuynh đang chơi trò gì?” Tại Ngự Thư Phòng, sau vài ngày ấm ức ở nhà, Tần Vũ biếtđược tin tức Hoàng hậu bị tống Thiên lao, rốt cục nhịn không được, liền chạy đếnđây chất vấn.
“Chơi? Ha ha… từ này của Vũ đệ quả là tinhdiệu! Trẫm chính là đang chơi, chơi trò một hòn đá ném hai con chim, bắtbách quan phải hàng phục!” Miễn cưỡng tựa vào lưng ghế, Tần Ngạo tà tứ cười lớn.
“Hoàng huynh, sao huynh lại biến thành nhưvậy? Cho dù là huynh muốn trừ họa lớn cũng không thể lợi dụng những nữ tử đángthương đó! Hoàng hậu tuy rằng ghen tị, nhưng không muốn giết Hoàng tử, lại làhuynh làm, đúng không?”
“Tần Vũ, đệ đưa ngọc bội cho Nhược Điệp,Trẫm đã nhịn. Đệ bảo Trẫm giữ mạng lại cho nàng, Trẫm cũng đã làm theo. Đệ cònmuốn thế nào? Bảo vệ nàng, biện pháp tốt nhất là biến nàng thành người đệ nhấttrong Hậu cung, không phải sao? Chưa kể, phụ thân Tiếu Ngự Sử của Hoàng hậucũng là hạng người giống Vân tướng, đều là những kẻ kiêu ngạo ương ngạnh, ỷ vàothân phận nguyên lão mà không coi Trẫm ra gì. Điều Trẫm muốn là nhất thốngThiên hạ, bọn họ năm lần bảy lượt không chịu giao lại binh quyền, cản trở kế hoạchcủa Trẫm, còn thông đồng với địch phản quốc, sao Trẫm có thể dễ dàng tha thứ? Rấtkhó phải không, muốn Trẫm đợi đến khi Thanh Long quốc phải sửa họ phải không?” TầnNgạo lạnh giọng đáp.
“Chuyện đó… ý của Hoàng huynh là muốn chémhai vị lão thần?” Tần Vũ ngẩn ngơ một lát, không thể tin hỏi.
“Tiếu Ngự Sử, Trẫm có thể chuẩn tấu cholão cáo lão hồi hương, nhưng Vân tướng, không thể không giết! Hắn tưởng rằng Trẫmkhông biết hắn lén sắp đặt gián điệp bên cạnh Trẫm, nên Trẫm biết thời biết thế,lợi dụng người của hắn để tiêu trừ cảnh giác của hắn. Vũ đệ, kẻ có bụng dạ khólường như vậy, nhất định giết không tha!” Vẻ mặt Tần Ngạo tràn đầy sát khí,không có một con đường sống nào để cứu vãn.
“Gián điệp, ai?” Tần Vũ ngơ ngác hỏi.
“Tư Đồ Viễn, thống lĩnh thị vệ của ta. Nămđó Trẫm xuất cung gặp chuyện, là hắn cứu Trẫm, còn vì Trẫm mà bị trọng thương,Trẫm không ngờ, hắn lại là người của Vân tướng! Nhưng, Trẫm không giết hắn, bởivì hắn coi như là người quang minh lỗi lạc, tận tâm tẫn trách, chỉ cần diệt Vântướng, Trẫm tin hắn sẽ bỏ gian tà theo chính nghĩa, trở thành tài tướng đắc lựccủa Trẫm. Trẫm phân minh trong việc dùng người, nhân tài như vậy, giết thì đángtiếc!” Híp phượng mắt, Tần Ngạo lạnh lùng nói.
“Tư Đồ Viễn? Chính là đệ nhất cao thủ ư,huynh đã phái hắn đi đâu?”
“Trẫm phái hắn đến biên cảnh truyền thánhchỉ triệu Trần Viễn hồi kinh, hắn ở tạm lại chỗ đại quân, chờ mọi chuyện ở Kinhthành xong xuôi, Trẫm sẽ triệu hắn hồi kinh. Nhưng, nếu hắn vẫn ngu ngốc trungvới Vân tướng, Trẫm cũng sẽ không lưu tình!”
“Hoàng huynh…” Tần Vũ cúi đầu thở dài, “Thầnđệ không còn lời nào để nói, đạo của bậc Đế vương, thần đệ không hiểu, thần đệchỉ hy vọng huynh sẽ không làm chuyện gì để mình hối hận, người khác đệ mặc kệ,nhưng nếu huynh làm thương tổn Nhược Điệp, đệ tuyệt không ngồi yên đâu! Huynhđã không biết quý trọng, đệ sẽ đưa nàng đi, đi rất xa, Hoàng huynh, đệ đã nóilà sẽ làm!” Ngẩng đầu, ánh mắt sáng trong của Tần Vũ nhìn thẳng Tần Ngạo, khôngchút sợ hãi.
“Ha ha… Không ngờ, đệ thật đúng là coi trọngnàng, nhưng Tần Vũ, nàng sẽ là Hoàng hậu của Trẫm, những nữ nhân khác, đệ cứ lựachọn, Hoàng huynh tặng cho đệ là được!” Tần Ngạo nhịn không được cười lớn,nhưng, nụ cười kia, lạnh sâu nơi đáy mắt.
“Thần đệ là kẻ háo sắc sao? Chỉ cần Hoànghuynh đối xử tử tế với Nhược Điệp, thần đệ tự nhiên coi nàng như Hoàng tẩu, xincáo lui!” Thở dài, Tần Vũ cung kính thi lễ, đi ra khỏi Ngự Thư Phòng.
“Vậy ư?” Lẳng lặng nhìn bóng dáng Tần Vũđi ra, Tần Ngạo đột ngột cười lạnh ra tiếng: “Vân Nhược Điệp, nàng thật đúng làhồ ly tinh! Mê hoặc Trẫm và Tư Đồ Viễn không tính, bây giờ còn mê hoặc Tần Vũ,Trẫm muốn xem, trong lòng nàng, rốt cuộc có Trẫm hay không! Điệp nhi, đừng tưởngrằng Trẫm không biết Tư Đồ Viễn đang âm thầm bảo vệ nàng. Nhưng, người nào bảovệ nàng cũng thế mà thôi. Để triều đình Thanh Long quốc ổn định, đứa con này làmấu chốt! Không thể dùng thuốc, Trẫm cũng có cách để đoạt lấy nó. Điệp nhi, vềsau, Trẫm sẽ cho nàng rất nhiều đứa con khác, xin lỗi…!” Yên lặng nhìn tấu chươngđặt trên bàn thật lâu, Tần Ngạo tuyệt bút vung lên: Chuẩn tấu!
Tấu này, rõ ràng là tấu chương phế Hậu doVân tướng viết.
Chiếu này vừa ra, triều đình đại loạn, nhấtlà phe phái của Hoàng hậu càng thêm hận Vân tướng đến thấu xương, từ đấu bí mậtthành chiến công khai. Khi lâm triều, quan lại hai phái tranh cãi kịch liệt, ồnào không can ra được. Rốt cục, bùng nổ thành sự kiện lần đầu tiên có mặt tronglịch sử Thanh Long quốc – “Trăm quan xin từ”, hơn một trăm quan lại thuộc pheHoàng hậu, tập thể quỳ gối tại Kim Loan Điện, dùng chiếc mũ ô sa trên đầu để“uy hϊế͙p͙” Tần Ngạo phải điều tr.a Vân tướng, cùng lúc dâng lên mấy trăm tội danhlớn nhỏ của Vân tướng. Tần Ngạo giận tím mặt, “vạn bất đắc dĩ” phải đưa Vân tướngcùng người gây ra họa – Tiếu Ngự Sử – toàn bộ tống vào Thiên lao, “tạm thời”thu hồi binh quyền, chờ đợi kiểm chứng, sẽ phán quyết sau. Về phần Vân Trần Viễn,tự nhiên cũng bị liên lụy, bị tước chức quan, bỏ vào đại lao!
Vân Hiểu Nguyệt tại nơi thâm cung, lại bịTần Ngạo cố ý giấu diếm, tự nhiên không biết bên ngoài đã đổi trời. Nhưng, trênđời nào có vách tường nào mà gió không thể lùa qua? Vân gia suy sụp là chuyệnbao nhiêu người ngóng trông, nhất là phi tần trong cung đều cho rằng vì thế lựccủa Vân gia nên Vân Hiểu Nguyệt mới được sủng ái như vậy. Nay Vân gia bị niêmphong, mọi người đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, muốn đến chế giễu. Song người nọ vẫncó được sự sủng ái của Hoàng thượng, mọi người không dám đi thị uy, ngầm bàntai nhau, ước gì nàng sớm biết, tốt nhất là chịu đả kích thật sâu vào, longthai sẽ bị hư! Vì thế, thông qua miệng lưỡi bọn nô tỳ, tin tức này rất nhanh lọtvào tai Huyên nhi.
“Nương nương, nương nương, chuyện chẳnglành!” Vừa nghe được tin này, Huyên nhi quá sợ hãi, nghiêng ngả lảo đảo trở vềnói cho Vân Hiểu Nguyệt.
“Chuyện gì mà ngạc nhiên vậy?” Nằm ở ghế,Vân Hiểu Nguyệt đang uống nước trái cây, thấy dáng vẻ của Huyên nhi bèn kinh ngạchỏi.
“Lão gia… Lão gia cùng thiếu gia bị Hoàngthượng phế chức quan rồi!”
“Cái gì?” Vân Hiểu Nguyệt chấn động, như bịđiện giật ngồi dậy, không thẻ tin hỏi lại: “Là ai nói?”
“Trên dưới trong cung đều đang xôn xao! Lãogia cùng phụ thân của Hoàng hậu nương nương là Tiếu Ngự Sử đều bị bắt, nói là bởivì cả hai làm ầm ĩ chuyện phế Hậu, Hoàng thượng giận dữ bèn phế quan toàn bộ!”
“Không thể nào?” Vân Hiểu Nguyệt nhanhchóng bình tĩnh: “Nếu chỉ là chuyện này, đại ca của ta không thể bị liên quan! Đúngrồi, mẫu thân ta thế nào?” Đối với mỹ nhân mẫu thân yêu thương mình hết mực,Vân Hiểu Nguyệt rất yêu quý, vội vàng hỏi.
“Phu nhân bị giam lỏng, không thể tiếncung! Nương nương, phải làm sao bây giờ? Huyên nhi lo lắng quá!” Hai mắt của Tiểunha hồng hồng, thương tâm nói.
“Hoàng thượng ở đâu?”
“Nghe nói ở chỗ Nhu phi nương nương! Hômnay, Hoàng thượng không đến Sắc Điệp Cung, nếu lão gia… Ôi, nương nương, ngườinói phải làm gì bây giờ? Ô ô…”
“Đừng khóc, hắn không đến đây, đã nói lênccũng có vấn đề! Ta tự mình đi tìm hắn, xem hắn giải thích như thế nào!” Vân HiểuNguyệt lạnh lùng cười, đi ra khỏi tẩm cung.
==========
“Hoàng thượng, Điệp quý phi nương nương đangđến đây!” Một thị vệ lặng lẽ đi vào, nói nhỏ vào bên tai Tần Ngạo đang thưởngthức vũ khúc uyển chuyển của Nhu phi.
“Đã biết rồi sao? Tốt lắm, tất cả canh giữcách cửa cung 500 thước cho Trẫm, nói Thái y đứng hầu sẵn ở bên ngoài!”
“Rõ!”
Điệp nhi, Trẫm không thể không làm như vậy,nếu không ba ngày sau, Trẫm sẽ phải chém cả nàng mất! Nàng yên tâm, Trẫm yêunàng, tất nhiên sau anỳ sẽ phong nàng làm Hậu. Về phần biểu tỷ luôn bắt nạtnàng này, Trẫm nhất định sẽ trừ bỏ thay nàng!
“Tốt! Vũ điệu của Nhu nhi quả nhiên vôcùng duyên dáng, còn khiến Trẫm thích hơn cả Điệp nhi! Đến đây, lại đây, để Trẫmyêu thương ái phi!” Bên môi nở nụ cười mị hoặc chúng sinh, Tần Ngạo vỗ tay nói.
“Hoàng thượng…” Trong mắt Nhu phi hiện ramừng rỡ như điên, nũng nịu dạ vâng một tiếng, điệu đà đi qua, theo động tác củanàng, từng tầng lụa mỏng như vũ y chậm rãi rơi xuống đất…