Quyển 3 - Chương 39: Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy

Tiểu thư nhà họ Vương gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương, gương mặt cũng hóp lại, ngay cả hình dáng cũng nhìn không rõ, lại không biết sức lực ở đâu ra mà mạnh như vậy, khiến cho đạo sĩ kia tay chân luống cuống.


"Nếu như chỉ có trình độ này, trước đó làm sao có thể ch.ết nhiều người đến hàng yêu như vậy chứ?" Mắt thấy tiểu thư nhà họ Vương sẽ bị chế ngự, Mộc Bạch Ly nghi ngờ mà nhẹ giọng hỏi.
Thanh Phạm tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào giữa sân, không trả lời Mộc Bạch Ly.


Lúc này bất ngờ xảy ra chuyện, Mộc Bạch Ly nhìn thấy rõ ràng một luồng khí đen nhỏ như sợi tơ bay vào lỗ mũi tiểu thư nhà họVương, sau đó, ánh mắt của nàng đột nhiên đỏ như máu, mà đạo sĩ kia vẫn còn đang đắc ý không hề hay biết. Mộc Bạch Ly khẩn trương bật thốt lên hai chữ: "Cẩn thận!"


Tiếng hét đột nhiên vang lên khiến đạo sĩ cả kinh quay đầu lại, tiểu thư nhà họ Vương nhanh như chớp vững vàng chế trụ hắn, há miệng lộ ra mấy chiếc răng vô cùng bén nhọn phát ra ánh sáng nhợt nhạt giống như ánh sáng của binh khí, khuôn mặt dữ tợn càng thêm đáng sợ. d.đ_LQĐ


Đúng lúc nghàn cân treo sợi tóc này, vài vệt sáng bay ra từ tay áo Thanh Phạm, nổ vang mấy cái, có hai tia sáng đánh tới hai vai tiểu thư nhà họ Vương làm cho tay nàng đang vươn ra bị dừng lại, quay đầu nhìn về bên này, lại một tia sáng đánh thẳng vào mi tâm của nàng, mắt thấy nàng giãy giụa vặn vẹo mấy cái, một giọng nói hùng hồn phát ra từ thân thể thế nữ tử gầy yếu: "Người được mời tới lần này thật không nhẫn nại, tiểu tử thúi, muốn ch.ết!"


Trước khi luồng khí đen xông vào trong cơ thể tiểu thư nhà họ Vương, nàng vốn đã xụi lơ trên mặt đất, thế nhưng chỉ một cái chớp mắt, lại xuất hiện biến hóa lớn như vậy.


available on google playdownload on app store


Thanh Phạm khẽ cau mày: "Tiểu thư nhà họ Vương quả nhiên là bị tên yêu quái nào đó khống chế rồi!" Mới chỉ phân một chút linh thức tới đây, đã có uy lực khổng lồ làm hại tính mạng nhiều người như thế, thực lực cũng không tệ.
Luồng khí đen kia càng ngày càng nhạt, dường như sắp biến mất.


"Bạch Ly!" Hiếm có khi được Thanh Phạm gọi một tiếng nghiêm túc.
"Dạ, sư phụ!"
"Đuổi theo hắn!"


Nếu đã xuống núi rèn luyện, mặc dù không chủ động tìm chuyện để làm, nhưng nếu đã gặp thì không thể không quản, Thanh Phạm và Mộc Bạch Ly liền cùng nhau đuổi theo. Ngự kiếm bay lên, vạt áo tung bay, hai người giống như hai ngôi sao băng nháy mắt xẹt qua đỉnh đầu, để lại đạo sĩ kia đứng đó trợn mắt há mồm.d.đ_LQĐ


"Sư phụ, đám mây đen này hình như đang trêu đùa chúng ta!" Mộc Bạch Ly bay ở phía trước, mơ hồ có khí thế xung phong. Lúc này thấy khói đen cố ý giữ vững khoảng cách không gần không xa với bọn họ, trong lòng lập tức nổi lên nghi ngờ.


Thanh Phạm gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý, trong mắt lại lộ ra thái độ tự tin khiến cho Mộc Bạch Ly cảm thấy an tâm, nàng lại quên mất sư phụ mình không phải tự tin, mà là tự luyến, hơn nữa vẫn luôn vô cùng tự luyến......


Lúc này trời đã tối, con mắt đám mây đen còn cố ý biến thành màu đỏ máu giống như đặc biệt chú ý đến hai người, khiến Mộc Bạch Ly vô cùng xấu hổ. Giống như người ta đào sẵn một cái bẫy, sau đó bản thân biết rõ là bẫy rập, lại vẫn muốn chui vào. Bạch Ly im lặng nhìn dáng vẻ bí ẩn của sư phụ ở bên cạnh, thôi thôi, vẫn nên lựa chọn tin tưởng sư phụ thôi!


"Có mai phục!"
Tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm giác được có thứ gì đó đang đánh tới mang theo tiếng gió vù vù. Trong nháy mắt ngiêng đầu, ánh mắt nàng nhìn thấy một vầng sáng cực nhỏ bay sát qua lông mi, nếu chậm một chút nữa chỉ sợ là lúc này mắt nàng đã hỏng rồi: "Sư phụ, cẩn thận!"


Mộc Bạch Ly quay đầu thì thấy sư phụ mình đã thối lui ra ngoài một trượng, lẳng lặng đứng lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt nhìn mình cười ôn hòa: "Bạch Ly, những yêu nghiệt này giao cho con!" Vừa dứt lời liền lấy quạt ra nhẹ nhàng quạt, xem chừng là sẽ không ra tay. Mộc Bạch Ly hết sức im lặng, vốn không có chút kinh nghiệm kháng địch, giờ phút này nàng vô cùng căng thẳng. Nhìn dáng vẻ của sư phụ, đột nhiên trong đầu nàng xuất hiện một câu nói: "Sư phụ mà đáng tin thì heo mẹ sẽ biết leo cây!"


Kìm lòng không được mà thở dài nói ra, tưởng rằng Thanh Phạm sẽ tức giận, nào ngờ hắn vung cây quạt lên, rất là ưu nhã: "Mễ Đa chính là cao thủ leo cây!" Một câu nói liền chặn họng Bạch Ly.


"Khá lắm! Đến bây giờ còn có thời gian rảnh rỗi nói đùa!" Có thể là hai thầy trò quá không coi ai ra gì, lạnh nhạt bỏ qua yêu quái ở một bên, cuối cùng khiến nó không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, giọng nói cực kỳ tức giận!


"Dạ nhi! Ta dẫn người tới rồi, ngươi làm thế nào để báo đáp ta nha?" Lúc này, giọng nói kia cợt nhả khiến cả người Mộc Bạch Ly nổi lên một tầng da gà.


Bên này, đám mây đỏ vặn vẹo một hồi, tình cờ gặp phải thầy trò hai người liền thuận nước đẩy thuyền báo cho Dạ nhi, vốn cho là còn phải tốn một chút công sức mới có thể dụ hai người tới đây, nào ngờ lại đơn giản như vậy. Chỉ là hai kẻ tu chân chính phái ngu ngốc không có đầu óc mà thôi, sớm biết như vậy thì để Dạ nhi ra tay ở phủ nhà họ Vương là được, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện!


"Dạ nhi, sao ngươi còn không ra!" Theo giọng nói từ đám mây đỏ phát ra, một bóng người đột nhiên xuất hiện, quần áo toàn thân đều là lụa đen mỏng, ngay cả mắt mũi cũng được che giấu cẩn thận, nhưng từ thân hình uyển chuyển cùng với cái tên đám mây đỏ vừa gọi mà nghĩ, hẳn là một nữ tử. Mộc Bạch Ly thấy nàng xuất hiện thì cảm thấy mê muội, dụ chúng ta đến làm gì? Nữ tử này là người phương nào, chẳng lẽ là kẻ thù của sư phụ? Nhìn dáng vẻ sư phụ núp ở phía sau thì hiểu rồi, Mộc Bạch Ly chu mỏ, từ trên phi kiếm nhảy xuống, nắm phi kiếm ở trong tay, vẻ mặt chuyên chú.d.đ_LQĐ


Ngược lại, dáng vẻ Thanh Phạm bên này giống như lạnh nhạt tùy ý, chỉ là trong đôi mắt thoáng hiện một tia sáng, cúi đầu nhắc nhở: "Bạch Ly, phải chú ý thật giả!"


"Thật giả?" Mộc Bạch Ly đang suy nghĩ rốt cuộc là ý gì, đã thấy nữ tử áo đen đánh tới, trường kiếm lóe lên ánh sáng lạnh, tư thế cũng không đẹp mắt, vừa bắt đầu đã tàn nhẫn đâm thẳng tim mình. Mộc Bạch Ly vung kiếm muốn đỡ, bỗng nhiên trong đầu lóe lên ý tưởng, khẽ uốn thân mình, chấm mũi kiếm xuống đất, lật người bay lên không, giờ phút này thân kiếm nhìn như vô lực kia vạch một cái lên người nữ tử áo đen, nhưng lại đánh vào khoảng không, mà chỗ Mộc Bạch Ly vừa đứng tự dưng xuất hiện một thanh trường kiếm, nếu Mộc Bạch Ly không thay đổi vị trí mà bay lên không, lúc này đã sớm bị chém ở trên thân kiếm kia rồi, lòng bàn tay nàng toát mồ hôi, ghĩ lại mà thấy sợ.


Nhìn qua sư phụ, chỉ nghe giọng nói sư phụ nhẹ nhàng: "Lúc đánh nhau, phải tập trung lực chú ý, đừng để ý xung quanh!" Dáng vẻ kia, giống như kẻ địch lúc này chính là người mà hắn tìm đến cho Bạch Ly luyện tập, vốn không để những tên yêu quái này vào mắt.


Sư phụ mình thật là lợi hại nha, đột nhiên trong lòng Mộc Bạch Ly xuất hiện cảm giác tự hào!


Vừa nghĩ đến đây, lại nghe thấy bên kia hô khẽ: "Này, mau tránh ra, ngươi làm dơ y phục của ta rồi!" Ngẩng đầu liền nhìn thấy đám mây đỏ đang bay về phía sư phụ, mà sư phụ lại không chống trả, chỉ cầm cây quạt kia không ngừng quạt, Mộc Bạch Ly hết chỗ nói, chẳng lẽ sư phụ cảm thấy, đám mây này là yêu quái, sau đó, cây quạt kia của người có thể quạt nó biến mất sao?


Đang lúc thất thần, thân thể đã hành động trước suy nghĩ hiểm hiểm tránh thoát thân kiếm vừa lướt qua, đang muốn cảm thán thì lại thấy bàn tay của nữ tử kia lại đánh tới, mắt thấy lui cũng không kịp, ngăn cản cũng không kịp, liền nhìn thấy một chút ánh vàng thoáng qua nhanh như tia chớp, nữ tử kia thét lên một tiếng, rút tay về, máu từ lòng bàn tay đã chảy ra ồ ạt, Mộc Bạch Ly cẩn thận nhìn lên, miệng vết thương kia vẫn còn cắm một chiếc lá vàng.


Quay đầu nhìn lại, sư phụ vẫn đang ra sức quạt cây quạt trong tay.
Đang buồn bực, lại nghe thấy giọng nói của sư phụ: "Lúc đối địch không được phân tâm, không nghe thấy sao?" Trong giọng nói còn mang theo chút tức giận, Mộc Bạch Ly buồn cười, trong lòng dâng lên ấm áp.


Sư phụ, lúc sư phụ đối địch không phải cũng đang nhìn Bạch Ly sao?
Bên kia, hai yêu quái này dụ hai thầy trò tới để tiêu diệt, lại bị biến thành tài liệu dạy học cho hai thầy trò, cuối cùng tức giận khó kìm nén mà hộc máu......






Truyện liên quan